Xuân về gắng nở nụ cười tươi
Mắt biếc long lanh dõi cuối trời
Ngày đến vườn hoang sầu tủi rụng
Đêm về gác vắng lệ tuôn rơi
Âm thầm tấc dạ nghe buôn buốt
Lặng lẽ ngăn tim gió bời bời
Độc bước hoang vu đời quạnh quẽ
Vui buồn gắng gượng với lòng thôi!
Mạc Tương Vi