Ba chín năm con dời xa đất mẹ
Khi ra đi tóc còn xanh tuổi trẻ
Nay trở về tóc bạc nhẹ, da nhăn
Tuổi ngấp nghé lục tuần, ôi nhanh quá
Mẹ đã không còn, Bố cũng đi xa
Nay con về nhưng không còn hối hả
Bởi một điều khó tả lắm mẹ ơi
Ngước mắt lên để nhìn ánh mặt trời
Và cảm nhận cuối đời con hưởng thụ
Không biết rằng sẽ còn mấy mùa thu
Để con được về nơi con yêu dấu
Đó là nhà, cha mẹ ơi có thấu
Trái tim con vẫn đau đáu từng giờ
Nhớ người thân cha mẹ gấp bội phần
Con mong muốn ngàn lần bên cha mẹ
Thắp nén
Hương trầm
Gọi khẽ
Mẹ cha.
Lê Quý Minh