TRĂNG LÊN Ở ĐẢO
Anh Tai Nguyen

  • www.doanhtri.net
  • 23-03-2018
  • 1018 lượt xem

Đêm nay đi tuần tra,
Trăng non như cùng thức.
Sóng dập dờn con nước,
Nỗi nhớ quê, mẹ hiền.

Vẫn là mảnh trăng nghiêng,
Non tơ thời thiếu nữ.
Giống lưỡi liềm của mẹ,
Giắt dưới mái tranh nhà.

Trăng lên ở đảo xa,
Dẫu chưa vàng mặt biển.
Nhưng cũng là điều hẹn,
Của đôi lứa chung tình.

Ôi ánh trăng thanh bình,
Ngọn đèn đêm của đất.
Trăng như cùng ta bước,
Trên chặng đường tuần tra.

 Anh Tai Nguyen

LỜI BÀN CỦA NGUYỄN ĐÌNH ĐẠI - BBV

Bộ đội Biên phòng bảo vệ an ninh biên giới là hình ảnh rất đẹp của anh bộ đội cụ Hồ.

Bài thơ "ngũ ngôn liên vận" này nói về một anh bộ đội biên phòng đang canh gác ở một đảo xa vào một đêm trăng khuyết.

Lính đảo thích trăng khuyết vì trăng khuyết chỉ hướng quê nhà là hướng Tây rõ nhất (đầu tháng Tây "trắng", cuối tháng Tây "đen").

Đêm nay đi tuần tra,
Trăng non như cùng thức.
Sóng dập dờn con nước,
Nỗi nhớ quê, mẹ hiền.

Trăng là người bạn chung của đảo và đất liền nên anh nhìn trăng nhất là vầng trăng lưỡi liềm lại nhớ đến quê và mẹ hiền.

"Phần thân bài" được chia làm hai nửa.

Nửa trên dành cho mẹ nhưng hình ảnh chiếc liềm (gợi lên từ trăng) còn nhắc nhớ về nỗi vất vả quanh năm của những người nông dân tay lấm chân bùn:

Vẫn là mảnh trăng nghiêng,
Non tơ thời thiếu nữ.
Giống lưỡi liềm của mẹ,
Giắt dưới mái tranh nhà.

Nửa dưới đương nhiên dành cho chuyện tình yêu đôi lứa, dù người lính trẻ này đã có hay còn đang đợi chờ:

Trăng lên ở đảo xa,
Dẫu chưa vàng mặt biển.
Nhưng cũng là điều hẹn,
Của đôi lứa chung tình.

"Phần kết" là ước mơ về một thế giới thanh bình luôn có trong tim của bất kỳ người lính nào:

Ôi ánh trăng thanh bình,
Ngọn đèn đêm của đất.
Trăng như cùng ta bước,
Trên chặng đường tuần tra.

Một bài thơ ngắn gọn với nội dung giản dị càng khiến ta thêm mến yêu bộ đội biên phòng...

 

Xem thêm Văn Nghệ