Tôi mong muốn thực hiện ước mơ thành lập chuỗi cửa hàng chè Kim Nga - duytanschool.com

  • www.doanhtri.net
  • 23-04-2018
  • 3139 lượt xem

Tôi tên là Ngô Thị Kim Nga học sinh lớp 12A2 trường Trung học phổ thông Duy Tân. Tôi lớn lên trong một gia đình rất bình thường như bao gia đình khác, thu nhập hằng ngày cũng chỉ vừa đủ để trang trải cho gia đình. Và trong cuộc sống thì ai mà chẳng có ước mơ? Và tôi cũng vậy, chính cái ước mơ nhỏ nhoi này đã vẽ cho tôi những bước đi trong cuộc sống và mang đến những điều thú vị cho hành trang vào đời của tôi.

Gia đình tôi có năm người, bố mẹ, anh tôi, tôi và một đứa em trai. Bố tôi thì suốt ngày chỉ biết rượu chè chẳng giúp gì được cho gia đình, anh tôi thì phụ việc cho chú tôi, lương chỉ đủ để lo cho mình anh. Còn mẹ tôi, người mà tôi thương yêu nhất cũng gần như là trụ cột của gia đình. Nguồn thu nhập chính đều nhờ vào xe chè trước nhà của mẹ. Chỉ là chiếc xe chè nhỏ bên thềm với những bộ bàn ghế nhựa cũ kĩ, trong suốt hai mươi năm nay vất vả, mẹ phải làm kiếm tiền nuôi gia đình. Mẹ tôi là người rất có trách nhiệm với gia đình, có lần mẹ nói với tôi: “mẹ khổ bao nhiêu cũng được, chỉ cần các con có đủ đồ mặc, được đến trường đi học như các bạn, hằng ngày ăn uống đầy đủ là bao nhiêu mẹ cũng làm, cũng lo được hết”.

Đó cũng chính là câu nói mà tôi không bao giờ quên, câu nói mà bất kì người mẹ nào cũng muốn nói cho con mình hiểu thấu được cuộc sống của những người mẹ. Mẹ tôi bận rộn vất vả lắm, cứ sáng sớm, bà phải dậy sớm đi chợ nấu ăn cho cả gia đình, mua hàng để bán, nấu đậu, làm nước cốt dừa, thắng đường và trực tiếp phục vụ, bán hàng cho khách đến ăn chè, … Cứ như vậy tới tối mới có đủ những nồi chè ngon để bán tới khuya và ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy. Tôi thương mẹ tôi lắm, mẹ cũng lớn tuổi rồi, tuổi già sức yếu, bệnh tật nhiều, cứ khám bệnh rồi uống thuốc chẳng hết, nhưng mẹ vẫn cứ làm việc mà quên đi bệnh tật của mình. Nhìn mẹ tôi như vậy mà lòng tôi đau như cắt. Vì đó là công việc mà mẹ yêu thích mấy chục năm nay nên mẹ không thể bỏ được và đó cũng là nguồn thu nhập chính cho gia đình tôi. Vì thế mà ước mơ của tôi cũng rất đơn giản và nhỏ nhoi thôi, đó là nối nghiệp quán chè của mẹ khi mẹ tôi đến tuổi già. Đó cũng là một niềm vui, một động lực để tôi cố gắng trên con đường học vấn của mình, vì khi sinh ra tôi là một đứa trẻ mà mọi người thường gọi là “lạc giới tính”, nên vậy mà tôi bị kì thị từ lúc còn nhỏ.

 Hồi đó, tôi cảm thấy cuộc sống này chẳng có gì thú vị như mẹ tôi thường kể, căn bệnh trầm tính cũng đã theo tôi suốt đến hết những năm cấp hai. Chỉ vì giới tính không giống ai mà mọi người nhìn tôi với ánh mắt có vẻ xa lánh. Nhưng dù sao thì khi còn nhỏ tôi cũng chẳng để tâm cho lắm, càng lớn lên, tôi càng hiểu ra sự khác biệt, nhưng tôi cũng biết trong thế giới con người và sự sống, tôi cũng không phải là trường hợp duy nhất. Động lực sống của tôi xuất phát từ gia đình và những đứa bạn thân, đặc biệt là mẹ tôi, người luôn bên cạnh và động viên mỗi lúc tôi buồn và mang đến niềm vui cho tôi. Mặc dù ngày nào cũng vất vả từ sáng đến đêm nhưng mẹ luôn dành thời gian cho tôi khi tôi còn học ở quê nhà. Rồi tôi theo gia đình lên thành phố sinh sống và học tập, với cuộc sống mới thì mẹ lại quan tâm tôi theo một kiểu khác, điều đó làm tôi cảm thấy cuộc sống này thiết thực hơn một chút. 

Bị mọi người nói là “thế giới thứ ba” nhưng trong đầu tôi luôn có một suy nghĩ mình bị như vậy cũng không thể trách ai được, mình không thể nào bất cần đối với cuộc sống mà phải để cuộc sống này cần mình. Một phần tôi nghĩ cho mẹ, phần còn lại là tôi nghĩ cho cuộc sống của mình sau này đi làm công cho người ta mà bị “lạc giới tính” như vậy cũng chẳng ai muốn nhận. Chỉ tự mình bương trải cho cuộc sống mình thôi. Tôi quyết định là phải phấn đấu nhiều hơn nữa trong con đường học vấn của mình để nâng cấp quán chè của mẹ lên và chắc cũng là của tôi sau này. Để cho xã hội thấy rằng những con người như tôi sinh ra trong cuộc sống này làm được việc thì có ích hơn là những người bình thường suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, ăn chơi lêu lổng. Như vậy thì cũng tránh đi được cái nhìn xa lánh và sự kì thị hơn của mọi người đối với tôi và những người như tôi, sẽ có những suy nghĩ khác đi về những người “thế giới khác”. Và tôi ước mong như vậy.

Ước mơ mà tôi đã nói thì nó nhỏ nhoi lắm nhưng đối với tôi nó thực sự to lớn và đó cũng là niềm vui của mẹ tôi khi tôi muốn thực hiện được ước mơ của mình. Tôi cũng muốn nói lên những suy nghĩ của tôi về giới tính của mình. Tôi muốn cho mọi người biết rằng những người lệch lạc giới tính như tôi không phải là thứ cỏ rác mà củng là con người như bao người khác, cũng biết nghĩ, biết làm việc, biết yêu thương những đấng sinh thành và biết làm những việc có ích cho xã hội. 

Tôi hy vọng rằng với sự cố gắng học tập của tôi, tôi sẽ thi vào Trường Đại học Kinh tế. Tôi thích học Quản trị kinh doanh với mong ước từ xe chè nhỏ nhoi của mẹ để lại tôi sẽ liên kết mở rộng thêm vài xe chè và hướng dẫn đào tạo cho các em nhỏ lang thang trên đường phố có việc làm. Chúng tôi sẽ mở rộng từ xe chè thành quán chè, thêm vài địa điểm để trở thành chuỗi cửa hàng chè của cô chủ nhỏ Kim Nga, “Chè Kim Nga”. 

Tôi viết bài này bằng tất cả suy nghĩ của mình và bằng tình thương yêu mà tôi dành cho người mẹ kính yêu của tôi. Mong rằng mọi người hãy dang rộng vòng tay để chúng tôi được hòa nhập với xã hội, được làm việc và sống đúng với bản thân mình.

Trường : THCS –THPT DUY TÂN

Ngô Thị Kim Nga

Xem thêm Văn Nghệ