Câu thơ tức tưởi về trời
Trách người sao để quê tôi... tiêu điều
Lềnh bềnh khăn trắng quê tôi
Khóc không thành tiếng, khản lời gọi nhau
Vùng cao lũ cuốn trôi cầu
Dưới này đê vỡ, lợn trâu chẳng còn
Chồng mất vợ, mẹ mất con
Đỏ bao con mắt héo hon đợi chờ
Trắng tay, trắng cả cơ đồ
Nước đi còn mảnh khăn xô ngang đầu
Nhìn về quê mẹ mà đau
Quặn lên từng khúc ruột nhàu xót xa
Bao nhiên cái cảnh không nhà
Hoa tang thì nổi, lòng ta thì chìm.
Lê Tiến Vượng