Mẹ tôi đi qua bốn mùa bằng gian khó tuổi thơ
Lặn lội sông sâu , con đò chòng chành nuôi các em thành người thay Bà tôi đã mất
Tuổi đôi tám đẹp nhất trên đời gắn liền bến sông chật vật
Thời gian cứ thế lặng trôi...
Rồi Mẹ lấy chồng khi vừa tuổi đôi mươi
Những tưởng tình yêu giúp cuộc đời sang trang miền cổ tích
Niềm hạnh phúc chưa tròn bố tôi vào lính
Hoa trái cuộc tình mẹ gìn giữ chắt chiu.
Những ngày xa chồng cực khổ biết bao nhiêu
Mẹ già , con thơ một mình gồng gánh
Đêm bên ánh đèn dầu, lòng mẹ tôi trĩu nặng
Thương bố nơi chiến trường gian khó hiểm nguy.
Một mình thân cò lặng lội sớm khuya
Những sớm mùa thu , nước đồng tái tê lạnh cóng
Những trưa mùa hạ oi nồng, con cá đồng chết bỏng
Dáng mẹ nghiêng gầy đổ bóng lúa đồng xanh .
Ngày chấm dứt chiến tranh
Bố trở về , cùng mẹ dựng lại mái nhà tròng trành bao mùa bão trước
Trong niềm vui tột cùng mắt mẹ cười rưng rưng nước
Những tưởng từ đây cuộc sống sẽ yên bình.
“Quà” của chiến tranh
Mỗi lúc trở trời từng cơn đau âm ỉ
Mẹ chạy vạy cuối xóm đầu làng đưa bố đi chữa trị
Ngày tháng dần trôi, nhàu nhĩ thân cò.
Chúng tôi lớn khôn trên lưng mẹ còng chồng chất âu lo
Đứa ra phố lập thân, đứa mải miết trời Tây vẫy vùng nuôi chí lớn
Gian khó đi qua, nhưng đời mẹ chưa một ngày sung sướng
Vẫn nếp tảo tần gắn chặt đã bao năm.
Chiều nay, chúng tôi về thăm
Bỗng hoang mang lòng lo sợ
Một ngày nào đó trở về, mẹ không ngồi nơi bậu cửa
Móm mém cười, mừng rỡ đón cháu con...
Dã Quỳ (THP)