KHÔNG ĐỀ
Lê Bích Nguyệt

  • www.doanhtri.net
  • 22-03-2018
  • 874 lượt xem

Đêm nghiêng ngả phố dài thênh thang vắng,
Ta và đêm có mang một nỗi niềm.
Và hoài niệm còn nằm trong yên ắng,
Nay bỗng về thức trọn cả một đêm.

Đời mệt quá, ánh trăng gầy guộc quá,
Mơ gì đây khi giấc ngủ chối từ?
Ta ngỏ ý muốn thôi làm người lạ,
Mà đường về nay cũng biết trầm tư...

 

LỜI BÀN CỦA NGUYỄN ĐÌNH ĐẠI - BBV

Thơ "mới" là loại thơ không dùng luật thanh (khác Đường luật) nhưng vẫn giữ số chữ trong câu nhất định và có vần.

Nhưng thay cho "vần tiếp liên" thông dụng của thơ mới, tác giả lại dùng "vần chéo" (gián cách song vận) cho mỗi khổ thơ:

Đêm nghiêng ngả phố dài thênh thang vắng,
Ta và đêm có mang một nỗi niềm.
Và hoài niệm còn nằm trong yên ắng,
Nay bỗng về thức trọn cả một đêm.

Phải chăng lựa chọn thể thơ ấy là do tác giả đang trong tâm trạng "vừa chín chắn vừa muốn buông thả"?

Đó còn là hệ quả của những nỗi ưu tư, trăn trở đến độ "đêm nghiêng ngả" và vô vọng khiến cho "phố dài thênh thang vắng".

"Ta và đêm có chung một nỗi niềm" vì người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.

Tác giả muốn "thôi làm người lạ" nơi đất khách đầy gian khó nhưng "đường về quê xa lắc lê thê" kia xem ra cũng chẳng dễ dàng gì.

Đời mệt quá, ánh trăng gầy guộc quá,
Mơ gì đây khi giấc ngủ chối từ?
Ta ngỏ ý muốn thôi làm người lạ,
Mà đường về nay cũng biết trầm tư...

Đời mệt quá nhưng làm được bài thơ hay như thế này, Tác giả cũng nên vui cho giấc ngủ không chối từ nữa...

 

Xem thêm Văn Nghệ