Hãy cho các em cơ hội, các em chính là những người làm nên nhiều điều kỳ diệu cho chính các em, cho gia đình và cho đất nước.

  • www.doanhtri.net
  • 29-11-2018
  • 1172 lượt xem

Trời đang mưa rất to, còn gì tuyệt vời hơn khi ngồi nhìn mưa, lắng nghe những bản nhạc của secret garden và suy nghĩ những sóng gió mà mình đã bước qua. Bên tai đang vang lên tiếng violin, tiếng cello réo rắt một nỗi buồn du dương não nề và nặng trĩu, xen lẫn tiếng piano nhẹ nhàng lãng mạn thấm đẫm nỗi buồn chạm đến vùng nhạy cảm của trái tim! Thật khó để nước mắt không rơi vào lúc này!

Khoảng thời gian này vào năm ngoái là lúc khó khăn nhất tuyệt vọng nhất, khi mà phải cầm trên tay cuốn học bạ với con dấu đỏ "không được lên lớp" đi xin trường khác để học lại lớp 11, nhưng không trường nào nhận, không một ai nào có thể chấp nhận học sinh cá biệt cả , có lẽ lúc này Giáo dục thường xuyên là nơi cần và bắt buộc phải tới, không còn nơi để học nữa rồi! 

Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, tưởng chừng như 11 năm học hệ chính thức phải chôn vùi trong hệ giáo dục thường xuyên! Lúc này dường như mọi thứ sụp đổ trước mắt, đi không nỗi như muốn ngã quỵ, chân không thể đứng vững nhưng vẫn phải đi.....gục ngã!!!! 

Cuộc sống có những phép màu, đi trong hang tối rồi cũng sẽ có lúc tìm thấy được ánh sáng! Phép màu ấy đã xuất hiện, ánh sáng đã le loi trong hang tối, được đi thi lại! Ôi...... mọi thứ sao khó khăn vậy, một sự đùa giỡn !??? Hôm nay cầm giấy thi lại ngày mai đi thi!! Hơn 1 tháng đã không cầm tới sách vở, hơn 1 tháng bị đuổi học ở nhà nằm ngủ đi chơi với suy nghĩ "ở lại lớp"! 18 tiếng nữa thôi là cơ hội cuối cùng và cũng là duy nhất để lên lớp 12!!!! Học 6 môn???? Buông xuôi...buông xuôi tất cả, mặc kệ, ở lại cũng chẳng sao, đi ngủ! Ngủ dậy , đi uống nước, thấy Mẹ ngồi nhặt rau muống....Ôi không, hình ảnh ấy làm muốn khóc, tự nhiên mắt cay cay! Hình ảnh ấy như là động lực, một thứ sức mạnh vô hình nào đó đã thúc đẩy ngồi vào bàn học! mở tất cả các cuốn tập mà đã chép trong năm ra, nhìn thấy lạ, dường như nó quá xa lạ và cảm giác không phải là những thứ mình đã chép trong năm qua! Các công thức phép toán, bài toán dường như là những thứ "xa xỉ" , là những thứ mà không thể học ở những lúc thế này!  Vậy thì học những thứ có chữ vậy!!! Và đã học như thế cả 6 môn!!!

Thi môn đầu tiên xong cảm giác thất vọng lại đến một lần nữa, chỉ làm được các câu định nghĩa và định lý, từng đó không thể đủ điểm! tuyệt vọng nhưng vẫn phải ráng ngồi học các môn còn lại, biết làm sao bây giờ!

Câu chuyện nào rồi cũng sẽ có hồi kết, mọi chuyện rồi cũng sẽ kết thúc! Thật tuyệt vời.....tuyệt vời, mọi thứ vỡ oà trong hạnh phúc, tràn ngập trong sự sung sướng, giống như cảm giác của một người đi từ cõi chết về với sự sống, giống với cảm giác đứng trên đỉnh vinh quang của người chiến thắng vậy! Được lên lớp!!!

Cầm trên tay học bạ được lên lớp 12 học lực trung bình, hạnh kiểm trung bình đi xin trường khác học, nhưng không có trường nào hết, không phải cảm giác buồn và thất vọng nữa mà là sự sợ hãi, sợ hãi vì tất cả các trường đã vào năm học rồi mà giờ này còn ở ngoài đường, không biết học trường nào hết, không có trường nào để học!

Phép màu của sự kì diệu lại đến một lần nữa, ánh sáng của sự lạ kì trong cuộc sống lại chiếu trong hang tối của sự thất vọng một lần nữa ! Cô Sơn là người đã thắp lên thứ ánh sáng ấy, thứ ánh sáng mang phép màu của câu chuyện cổ tích! Cô Sơn đã giang tay cứu vớt và chấp nhận một thằng học sinh cá biệt đang "chết đuối" trong sự vô vọng tìm thấy được con đường sống, cô đã chấp nhận cho vào học!!

Và sự cứu sống ấy cần phải có lời cảm ơn xứng đáng! phải đậu tốt nghiệp...phải đậu tốt nghiệp...phải đậu tốt nghiệp...đó là những gì bắt buộc phải làm được để là một lời cảm ơn, một lời chứng minh cô đã không sai khi cứu lấy một học sinh như vậy! Cuối cùng ngày biết kết quả tốt nghiệp cũng đã tới, vỡ oà trong niềm hạnh phúc và sung sướng như cảm giác của 1 năm về trước! Cám ơn cô Sơn, cám ơn Ba Mẹ, cám ơn các bạn 12a2, cám ơn Thầy Cô, cám ơn Duy Tân cám ơn về tất cả! 

Con đường đi đến với Duy Tân là như vậy! CÁM ƠN CÔ NHIỀU LẮM.

Phạm An Trung    HS 12A2 Trường THCS, THPT Duy Tân

An Trung

Cô rất tự hào về em. Em đã thi đậu với điểm khá ấn tượng.

Bài viết của em rất cảm xúc, khiêm tốn và tự tin. Cô đã forward cho các thày cô trong trường để chúc mừng em.

Nhưng cô cũng muốn nói với An Trung vài điều về việc học tập và sự thành công của em nhé.

Cô nhớ ngày mẹ em đưa em đến trường gặp cô. Trước mặt cô là một cậu bé có khuôn mặt hiền lành dưới cặp kiếng rất dày. Cô không xem học bạ mà trực tiếp phỏng vấn và cho em một bài test tiếng Anh.

An Trung đã làm đúng 28 câu trên 50 câu, chỉ đạt 5.6 điểm. Em rụt rè trình bày với cô là vì em thích học tiếng Nhật nên không tập trung môn tiếng Anh.

Cảm tính của cô cho cô thấy em là đứa trẻ thông minh, chỉ là học sinh có cá tính và chỉ thích học môn nào mình thích... Nhà trường có thể giúp đỡ em học hành chăm chỉ hơn, tập trung hơn.

An Trung được vào lớp 12 A2. Mỗi tuần cô chỉ có 1 tiết Test Tiếng Anh và 1 tiết sinh hoạt lớp với các lớp khối 12. Cô bắt đầu thấy cậu bé An Trung nghịch ngợm chứ không phải là cậu bé hiền lành, rụt rè như hôm mới vào trường. Mỗi lần thấy cô An Trung làm bộ ngoan, học nghiêm túc. Cô biết nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gọi "Trung, phát bài cho các bạn.., Trung lau bảng cho cô.., Trung trả lời cô câu 1, Trung trả lời cô câu 10...." Trung bắt đầu nhận ra sự quan tâm của cô, thái độ học tập của em bắt đầu thay đổi và kết quả Học kỳ 2 tiến bộ hơn ..

Trước ngày đi thi tốt nghiệp, em mua một bó hoa hồng vào tặng cô và nói cám ơn cô. Cô nói cám ơn cô thì phải đậu cao, nhưng thật sự cô rất cảm động và tin tưởng rất nhiều vào khả năng của em.

Cô hy vọng rằng suy nghĩ về giáo dục của cô là đúng. Không có đứa trẻ nào hoàn toàn kém cỏi hay học dốt... Hãy cho các em cơ hội, các em chính là những người làm nên nhiều điều kỳ diệu cho chính các em, cho gia đình và cho đất nước.

Cô chúc An Trung thành công và đạt được những ước mơ của mình.

Cô Nguyễn Thị Sơn

 

Xem thêm Văn Nghệ