DUY TÂN ơi! Hè đến rồi.. duytanschool.com

  • www.doanhtri.net
  • 23-04-2018
  • 1238 lượt xem

Tôi đã xa mái trường Trung học phổ thông mà tôi yêu dấu được 4 năm. Đó là Trường Duy Tân. Hiện tại tôi đang là sinh viên năm cuối ở Đại học Khoa học Tự nhiên – Đại học Quốc gia Thành phố HCM.

Thỉnh thoảng có dịp tôi vẫn về trường. Mùa Hè năm nay tôi rất vui vì được làm MC cùng với cô Diệu trong buổi lễ Trao giải thưởng Thơ Facebook lần III. Cảm xúc trong tôi lại ùa về, nhớ những ngày còn bé tí khi học ở trường. Ngày ấy tôi đã có bài cảm nhận về trường với những câu viết rất ngô nghê nhưng chân thật của tôi, chẳng hạn mùa hè khi tôi học xong lớp 10, tôi kể lại bài viết của tôi cho các bạn nghe nhé.

Còn bốn tuần nữa thôi là tôi được nghỉ hè, thế là phải xa trường, lớp, thầy cô và bạn bè… xa những buổi học trên lớp với những trận cười nắc nẻ của lũ học trò “thứ ba”, xa những lúc cùng nhau ôn bài để thi học kì, xa những niềm vui, hạnh phúc lúc đi dã ngoại, xa những buổi thí nghiệm nổ tung cùng với clo, oxy… xa, xa tất cả!

Nhớ 2 năm trước đây, tôi là cô bé nhút nhát lần đầu bước những bước chân vào cổng trường nội trú… bỡ ngỡ…13 tuổi - có chăng còn nhỏ quá không??? Thời gian cứ trôi, tôi dần thích nghi với môi trường sống tập thể, sống nội trú! Những buổi tối cùng ôn bài, cùng ăn mì tôm; những buổi trưa không ngủ cả đám kéo nhau đi giặt đồ! Ôi! Có bao giờ được vui như thế này không? Gắn bó cách mấy rồi cũng mỗi đứa một nơi, một con đường, một ngã rẻ cho riêng mình nhưng chắn chắc rằng những kỉ niệm ấy sẽ không bao giờ phai nhòa đúng không?

Bạn tôi ơi! Thầy cô ơi! Tôi không biết viết sao để diễn tả hết nỗi niềm của mình! Con không biết viết sao để nói hết những điều con muốn nói với thầy cô!!!

Bây giờ tôi là học sinh lớp 10 nhưng rồi 2 năm nữa tôi phải xa Duy Tân! Nhanh lắm! Nhanh như 2 năm trước tôi mới bước vào trường, nhanh như với việc tôi thích nghi với môi trường nội trú, nhanh như với cái nhận thức rằng tôi thật may mắn khi nhận được sự yêu mến, sự quan tâm, động viên của thầy cô, bạn bè để tôi đủ mạnh mẽ bước tiếp. Tôi đã mạnh dạn hơn, đã tìm lại cái ý nghĩa để sống, sống cho hôm nay, cho ngày mai. Tôi trân trọng những gì mình đang có. Tôi trân trọng ngôi trường thân thiện mình đang học. Tôi tự hào vì tôi là học sinh Duy Tân mang biểu tượng của trường bên ngực trái đó là chúng tôi đặt trường lớp mình trong tim, đặt những kí ức học trò theo từng nhịp đập con tim, theo từng nhịp sống. Tôi không sống cho quá khứ dù quá khứ có nặng nề, tồi tệ như thế nào nhưng tôi biết rằng tôi sống cho hiện tại  và tương lai.Quá khứ là những điều đã qua, tôi và các bạn đã và đang sống cho tương lai, đất nước.

Chúng tôi phải sống đúng với ý nghĩa của trường tôi: Duy Tân có nghĩa là mãi mới, biểu tượng Duy Tân là những cánh chim vàng tung bay trên trời xanh. Chúng tôi là những sắc màu: đỏ, vàng, lam; khi chúng tôi hòa quyện vào nhau chúng tôi sẽ tạo nên những màu sắc cho cuộc sống, tô điểm cho đất nước…

Những cảm xúc cứ dồn nén trong tim. Nhớ lớp nhiều lắm A1 ơi! Khi tâm sự cùng các bạn, nhiều bạn có những nỗi niềm vui khác nhau, tôi mới hiểu và thông cảm cho từng hoàn cảnh của các bạn hơn. Điều mà tôi quan tâm hơn bao giờ hết đó là nhân cách. Tôi sẽ không bao giờ quên những giọt nước mắt khi các bạn khóc vì tôi, không quên những cái “bát trán”, những món ăn đặc sản mà các bạn mang từ quê lên cho tôi, không quên cái nickname “Vân hí”, “Trâu bạch tạng” mà các bạn đã đặt cho tôi… Không biết duyên cớ gì cho tôi gặp “tất cả những gì thuộc về Duy Tân” nhỉ? Thầy cô và các bạn đã cho tôi tất cả, niềm vui, sự cứng rắn, cho tôi biết cuộc sống này còn nhiều điều ý nghĩa lắm! Tôi không hề muốn xa các bạn, xa thầy cô, xa Duy Tân dù chỉ là 2 tháng hè. Tôi đã thấy thích học hơn bao giờ hết, chỉ muốn đến lớp học cùng các bạn, gặp gỡ thầy cô, những bức ảnh kỹ niệm mà chúng ta đã chụp, những sự cố gắng vươn lên trong học tập… Tôi mong sao mùa hè qua nhanh để tôi và các bạn sớm đến trường, sớm về lại mái nhà Duy Tân của chúng ta!

“Duy Tân ơi! Một thời tôi nhớ

Bước chân đầu bỡ ngỡ không quen

Rụt rè, nhút nhát tôi lo sợ

Sống xa nhà, mẹ chẳng kề bên…

 

Con đường đó tôi cứ tiến lên,

Mặc đường đá, đất sỏi bấp bênh,

Có thầy cô, bạn bè bên cạnh

Cùng đồng lòng sát cánh học chăm.

 

Rồi thời gian đưa tôi cùng năm tháng,

Nhớ Duy Tân - nhớ đôi cánh chim vàng,

Nhớ nền trời xanh - Duy Tân màu đỏ

Ba sắc màu hòa quyện ở bên nhau.

 

Còn đâu đây lưu bút học trò,

Cánh phượng rơi, ép vào trang vở,

Mắt ngấn lệ, xem vội trang thơ

Duy Tân ơi! Còn nhớ hay quên?

 

Mai xa trường, mỗi đứa một nơi

Xin quay về, ôn kỉ niệm xưa,

Mang tình thương, kiến thức theo cùng!

Là hành trang, bước đến tương lai”.

 

Châu Nguyệt Cẩm Vân.

 

Xem thêm Văn Nghệ