Đồng co lại giữa bê tông
Cánh cò chỉ thoáng qua sông mỗi chiều
Hoàng hôn đu dưới dây diều
Không còn nón mẹ liêu xiêu cuối làng
Mong manh vẫn giọt nắng vàng
Có con dế hát miên man đêm nào
Chẳng còn đom đóm bờ ao
Lời ru thôn nữ, đêm xào xạc rơi
Kia là bậc đá mồ côi
Mòn đâu gối mẹ, một đời gian truân
Kia là tổ kiến ngoài sân
Tuổi thơ con đã chân trần chạy qua
Kia là gốc Duối ra hoa
Rêu phong đếm tuổi con xa quê mình
Bây giờ, đêm vẫn trăng thanh
Làng như một nửa thị thành nửa quê
Có ai, xuôi bước theo về
Ôm trời kỷ niệm mà nghe chạnh lòng?